Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Ngôi trường của tôi

Có lẽ, đó là một ngôi trường khiến tôi có nhiều cảm xúc nhất. Chỉ một năm học, một năm 12, một năm quan trọng của đời học sinh chúng tôi ngôi trường mang tên Trần Đại Nghĩa.
Học ở đây chúng tôi biết được nhiều kiến thức, cảm nhận được đúng tình cảm thầy trò, sự quan tâm, lo lắng của thầy cô đối với chúng tôi. Không chỉ tận tình dạy dỗ, thầy cô luôn lắng nghe, chia sẻ với chúng tôi mọi điều, đơn giản là để chúng tôi có một không gian học tập tốt nhất.
Không chỉ riêng tôi mà tất cả các học sinh được học tại trường đã khẳng định một điều. Tại ngôi trường này không những dạy ta kiến thức giúp ta vững bước trên đường đời mà còn dạy ta cách ‘làm người’, cách đối nhân xử thế, tự tin trong cuộc sống cùng tương lai phía trước. Chúng tôi, nhớ như in những ngày tháng cuối cấp, miệt mài đèn sách, thầy cô không quản nắng mưa, không quản đêm ngày tình nguyện dạy thêm cho các học sinh yếu kém. Điều họ hướng đến là tất cả những đứa con của họ đều đỗ tố nghiệp, đều có một cánh cửa tốt cho tương lai.
Thật sự, những ngày cuối cùng chuẩn bị bước vào kì thi tốt nghiệp chúng tôi cành cảm ơn. Cảm ơn những người cha người mẹ của kiến thức đã dìu dắt cho chúng tôi đến chặn đường cuối cùng. Họ cùng chúng tôi giải quyết những bài toán khó, những vướng mắc trong học tập, động viên, tạo niềm vui cho chúng tôi bớt căng thẳng. Không chỉ những giáo viên đứng lớp mà tất cả mọi gióa viên trong trường đều cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình bằng khả năng và sự yêu thương của họ. Thầy hiệu phó Lê Xuân Thọ, thầy đã cùng theo bước học sinh, xem xét, kiểm tra mọi tiết học. Luôn hỏi han và chia sẻ cho chúng tôi những điều chưa hoàn thiện để chúng tôi luôn có một niềm tin phấn đấu.
Chỉ viết bằng những dòng chữ, chắc chắn chưa thể nào bộc lộ hết tất cả cảm xúc của riêng tôi đến ngôi trường thân yêu này. Nhưng điều mà trai tim tôi hay bất kì một học sinh nào khi rời khỏi ngôi trường cảm nhận đó là nỗi nhớ, sự yêu thương hết mực của những giáo viên tận tụy với nghề, với những chuyến đò sau mỗi lần chèo chống qua một năm mưa nắng. Lòng tôi vẫn luôn nhớ và thầm cảm ơn tất cả, cảm ơn vì đã giúp tôi trưởng thành như ngày hôm nay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.